Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Đồng tiền xương máu!

Ông nội tôi là liệt sĩ, tôi chỉ nhận thức được nó qua những lời kể của bà nội, những câu nói của mẹ hoặc những gói kẹo gói bánh người ta hay mang đến nhà tôi vào 2 ngày trong năm…khi tôi còn là một cô bé.
Những ngày tháng ấy, biết gì đâu, chỉ là thích lắm, sẽ được bà dành cho gói kẹo béo ngọt ngào trong túi quà ngày thương binh liệt sĩ hoặc dịp Tết cổ truyền. Có vậy thôi!
Những tháng năm ... ấy, chỉ biết đi theo bà xuống nhà ông cán bộ già già, chờ ông bỏ giở cây chuối đang thái, lau tay vội vàng vào đâu đó trên người, đeo cặp kính rồi giở lần lượt từng trang giấy, đến một chỗ nào đó tìm thấy tên để bà kí nhận lấy tiền lương vợ liệt sĩ, và tôi sẽ được bà cho vài đồng mua quà. Có vậy thôi!
Những tháng năm ... ấy, chỉ biết có bức hình được vẽ bằng chì của ông được để trên bàn thờ, vẫn ngày ngày bà nhờ người lấy hoa ở tận mãi xa, những bông hoa đáng mọc ở dưới sông, chỉ cần bước vào nhà là cảm nhận được mùi hương ngọt ngào của nó. Bà bảo ông thích hoa này lắm nhưng nó lại chóng tàn quá, những cái cánh trắng tinh khôi rơi đầy trên ban thờ. Có vậy thôi và bà đã thắp hương cho ông chỉ từ sau khi bố tôi hơn một tuổi!
Rồi có ngày mẹ nói với tôi: “Chết là thiệt” vì cả mẹ và tôi đều đang nhìn vào những người cũng đi lính như ông nhưng còn đang sống mạnh khỏe. “Đồng tiền xương máu” là đồng lương hàng tháng bà tôi vẫn đi nhận. Và không chỉ đơn giản là có vậy thôi nữa rồi, khi tôi không còn là cô bé!

VẬY MÀ VẪN CÓ ÔNG CÁN BỘ ĐEM LÒNG THAM MUỐN NUỐT TIỀN HƯƠNG KHÓI CHO VỢ LIỆT SĨ KHI BÀ NỘI TÔI MẤT. Đời!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét