This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

MỘT ĐỜI VẪN LO

          
Dập dìu lửa lựu đơm bông
Hoa cau ngoài ngõ đã sang sắc vàng
Ngày nào lững chững con đi
Mà nay con đã vào đời đó sao?

Con chào, tiễn bước, con đi
Con đường xa ấy mẹ còn ngóng theo
Cha ngồi châm nỗi ưu tư
Tàn tay điếu thuốc, dặn lòng hãy yên

Lớn mà dại lắm đâu khôn
Có cao, xa nữa vẫn còn ngây thơ
Ngày cha xa xứ năm nào
Chuyện con nghe đó, biết lòng khắc ghi?

ĐỜI CHO CON LỚN: NHỮNG GAI GÓC
BIẾT NHỌC NHẰN, BIẾT SẼ GIAN NAN
NHƯNG CON Ạ, ĐỜI KHÔNG ÊM Ả

ĐỂ CON TRỌNG NGHĨA LÚC VINH QUANG!        
---- Chiều Hà Nội 2012   -----

                    

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Đồng tiền xương máu!

Ông nội tôi là liệt sĩ, tôi chỉ nhận thức được nó qua những lời kể của bà nội, những câu nói của mẹ hoặc những gói kẹo gói bánh người ta hay mang đến nhà tôi vào 2 ngày trong năm…khi tôi còn là một cô bé.
Những ngày tháng ấy, biết gì đâu, chỉ là thích lắm, sẽ được bà dành cho gói kẹo béo ngọt ngào trong túi quà ngày thương binh liệt sĩ hoặc dịp Tết cổ truyền. Có vậy thôi!
Những tháng năm ... ấy, chỉ biết đi theo bà xuống nhà ông cán bộ già già, chờ ông bỏ giở cây chuối đang thái, lau tay vội vàng vào đâu đó trên người, đeo cặp kính rồi giở lần lượt từng trang giấy, đến một chỗ nào đó tìm thấy tên để bà kí nhận lấy tiền lương vợ liệt sĩ, và tôi sẽ được bà cho vài đồng mua quà. Có vậy thôi!
Những tháng năm ... ấy, chỉ biết có bức hình được vẽ bằng chì của ông được để trên bàn thờ, vẫn ngày ngày bà nhờ người lấy hoa ở tận mãi xa, những bông hoa đáng mọc ở dưới sông, chỉ cần bước vào nhà là cảm nhận được mùi hương ngọt ngào của nó. Bà bảo ông thích hoa này lắm nhưng nó lại chóng tàn quá, những cái cánh trắng tinh khôi rơi đầy trên ban thờ. Có vậy thôi và bà đã thắp hương cho ông chỉ từ sau khi bố tôi hơn một tuổi!
Rồi có ngày mẹ nói với tôi: “Chết là thiệt” vì cả mẹ và tôi đều đang nhìn vào những người cũng đi lính như ông nhưng còn đang sống mạnh khỏe. “Đồng tiền xương máu” là đồng lương hàng tháng bà tôi vẫn đi nhận. Và không chỉ đơn giản là có vậy thôi nữa rồi, khi tôi không còn là cô bé!

VẬY MÀ VẪN CÓ ÔNG CÁN BỘ ĐEM LÒNG THAM MUỐN NUỐT TIỀN HƯƠNG KHÓI CHO VỢ LIỆT SĨ KHI BÀ NỘI TÔI MẤT. Đời!

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

CHIA TAY_ KHÔNG NÓI LÊN TẤT CẢ

Trang đã khóc, khóc rất nhiều cho cuộc chia tay giữa nó và Minh. Cả hai đứa không hiểu sao mọi chuyện lại xảy ra như thế. Dù vẫn muốn níu kéo nhưng bản thân Trang không thể hành động như những gì con tim nó mach bảo. Quãng thời gian qua, cuộc sống đã đem lại cho Trang thật nhiều niềm vui và cũng thật nhiều nỗi buồn. Chẳng biết mình có phải là người dễ khóc hay không mà nước mắt Trang không kìm nén nổi, cứ trực rơi hoài, rơi mãi. Nước mắt đã thấm ướt gối nhưng vẫn không đủ để nó nguôi ngoai. Trang đã nghĩ, nghĩ rất nhiều cho những gì đã qua- những gì đã mất của cả Trang và Minh. Tình yêu không chờ đợi người ta nói ra với người mình yêu cũng không đợi để nói ra lời chia tay khi không còn yêu nữa. Phải chăng Trang và Minh đã ngộ nhận là hai đứa… yêu nhau. Mọi chuyện sẽ khác nếu như tình bạn ngày nào không bị chen vào bởi hai chữ “tình yêu”. Tình yêu ấy đã đến, đến thật nhẹ như những đám mây mùa hạ và những đám mây ấy cũng trôi đi thật nhanh khi có một cơn gió đi qua. Nhẹ nhàng, gió cuối đông đang cố len lỏi vào phòng, vuốt nhẹ lên mắt Trang. Đêm xuống rồi, một giấc ngủ có lẽ sẽ giúp tinh thần Trang ổn định hơn vào ngày mai. Ngày mai, một ngày sẽ khác ngày hôm qua, khác ngày hôm nay và khác những ngày đã xa………..

Vẫn một buổi sớm, Minh và Trang luôn là những người đầu tiên đến lớp-một thói quen giống như bao thói quen khác giống nhau của cả hai đứa. Nhưng Minh- chàng trai cam của lớp chuyên Toán không bay nhảy với trái bóng của cậu ấy như thường ngày mà ngồi buồn trong lớp, và khi Trang vào. Minh cũng không hề ngẩng đầu lên, Minh biết người đó là Trang…. Minh không nói thì Trang biết làm gì khác ngoài ngồi và nhìn ra cửa sổ, chờ cho đến khi lớp đến đông, đủ nhộn nhịp để nó tạm quên đi hình ảnh một người trong lớp. Thật hạnh phúc khi tình bạn trở thành tình yêu chân thành, nhưng lại chẳng dễ dàng gì để tình yêu quay lại điểm xuất phát của nó – tình bạn, và càng khó khăn hơn khi là “Best friend. Vẫn biết là đừng để tâm trạng không vui chen vào bài học nhưng Trang không thể, nó không thể không nghĩ tới chuyện ấy – cái chuyện đáng buồn và người ấy – người mà nó yêu quý. Nhìn lên phía Minh, Trang chẳng khó gì để nhận ra sự thay đổi của Minh lúc này – một dáng ngồi suy tư mà Trang vẫn thích ngắm khi Minh ngồi ở phòng để “ngâm cứu’ một câu danh ngôn bất hủ nào đó. Nhưng lần này vẻ suy tư ấy toát lên một cảm giác mệt mỏi, một không gian chất đầy ưu tư bao trùm lên Minh. Năm tiết học sắp trôi qua, Minh và Trang vẫn không nói được với nhau câu nào nhưng vẫn có một chút gì đó – một giây suy nghĩ và hi vọng nhỏ nhoi trong đầu Trang. Trang vẫn nghĩ rằng tình yêu của hai đứa chưa tắt hẳn và chuyện lần này chỉ là thời gian cho hai đứa suy nghĩ, để tìm ra câu trả lời của trái tim. Và dù sao, Trang vẫn còn yêu Minh rất nhiều. Vậy lànó quyết định nối lại mối quan hệ này. Chậc! Trang đã quyết và Trang sẽ làm. Chuyện gì chứ chuyện này không thể dây dưa, Trang không muốn cả hai đứa vác cái bộ dạng này đến lớp và hơn thế nữa nó không muốn mất Minh – một điều dễ hiểu ^^.

Chuyến xe ra ngoại ô thành phố được khởi hành, dĩ nhiên trong đó có Minh và cả Trang. Ngồi trong xe, Minh yên lặng và Trang cũng……lặng yên ^^! Sao thế nhỉ? Sao không như trước nhỉ? Một lô một lốc những câu hỏi đang tung tóe trong đầu Trang. Tại sao chỉ hai ngày trước đây, nó và Minh có thể cùng nghe chung Ipod, thi thoảng cười ầm lên trong xe chỉ vì một đoạn nhạc chế 100% lành mạnh, thì giờ đây, hai đứa lại lịch sự kinh hoàng thế? Tại sao khi trước đây, cả hai có thể có thể cãi nhau om tỏi chỉ để “tớ kể trước”, “tớ nói trước” thì giờ đây, khoảng trống lấp đầy vào những câu nói đó lại mênh mông như mây trời, xa xam trong không trung những đàn chim trời bay vội vã. Một chiều cuối đông không nắng và gió cũng chỉ mơn man khẽ lùa qua khe cửa kính làm tóc Trang vướng vào má Minh. Vẫn không phản ứng, Minh cứ lặng yên trong khi Trang có rất nhiều điều muốn nói. Tất nhiên là như thế thì Trang chỉ có thể ngồi nhìn ra ngoài………
Hai đứa đang ở trên bờ đê ở một miền quê xa thành phố, Trang chọn nơi đây vì nó nghĩ không gian yên tĩnh và thoáng mát nơi này sẽ giúp nó và cả Minh nữa – tốt hơn. - Sao Minh không nói?
Vẫn yên lặng………
- Minh định thế nào đây khi Minh đã đồng ý cùng Trang ra nơi này?
…………………………
- Minh định thế này mãi sao? Trang rất buồn và Trang đã khóc nhưng từ giờ thì ……..never! 1’…….2’……………….. phút thứ 5……….
- Nếu như Minh không nói, Trang sẽ về vì Trang không muốn phí thời gian với một người như Minh (dù Trang rất tiếc cho mục tiêu không hoàn thành của mình).
- Trang đứng dậy và bước đi. Nước mắt Trang đã không kip tuôn rơi, bởi lẽ nó nghĩ chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao nếu nó nói ra những điều nó nghĩ với Minh. Dù cảm nhận, nếu nó nói ra thì chỉ 1% là nó và Minh sẽ lại như xưa, còn 99% dư kia, tình bạn của hai đứa sẽ không còn chứ chẳng nói gì đến tình yêu với bộ dạng khó cọi của Minh lúc này. Nó vừa đi, vừa nghĩ, vừa buồn, vừa hi vọng, nó trách Minh sao không gọi nó lại, sao Minh lại vô tình đến thế…………………”Ngày xưa anh chỉ xem chúng ta như đôi bạn thân……” tiếng chuông điện thoại reo, số của Minh:
- Trang, Minh vẫn còn yêu Trang, nhưng không hiểu sao cảm giác của Minh là chúng ta không còn như xưa!
Chỉ đợi có thế, Trang quay lại và Minh đã ở phía sau, hai đứa ngồi sát bên nhau. Trang dựa vào vai Minh – một bờ vai êm ái quen thuộc. Trang không nói bởi Trang biết cần bắt đầu từ đâu. Tất cả những gì Trang chuẩn bị để nói với Minh có lẽ cũng không cần phải nói nữa, Trang tin rằng Minh luôn hiểu Trang.

(Tình yêu đâu cần chuẩn bị nói ra với người mình yêu câu gì, lời nói từ trái tim cũng vậy nó luôn ở trong tim và trái tim của người được nhận có đủ khả năng cảm nhân và lắng nghe…… )

Chuyến xe cuối cùng vào nội thành dừng lại. Vẫn một thói quen, Minh đưa Trang về nhà và thổi tặng Trang một đoạn kèn môi Minh mới học – một thứ âm thanh luôn thú vị với cả Minh và Trang……….Cuộn tròn mình trong cái chăn, Trang thò hai tay ra viết blog – những chia sẻ này, nó sẽ mời Minh ghé thăm “ Đôi khi ta yêu một ai đó không bởi người đó xinh đẹp hay quá nổi bật, tình yêu luôn xuất phát từ sự chân thành, từ chính những cảm xúc của ta. Tuổi 17, tình yêu đẹp vừa đến trong tôi – tình yêu ấy đã làm tôi ấm áp và tràn đầy sức sống, dù rằng chính tình cảm đẹp đẽ ấy đã làm cho nước mắt tôi rơi. Nhưng người bạn của tôi – người mà tôi yêu đã không bỏ tôi đi khi chúng tôi chia tay, bạn vẫn yêu tôi như những gì tôi dành cho ban. Cảm ơn bạn – người bạn tôi yêu!



TIẾC NUỐI

Một mình tôi đứng ngẩn ngơ
Một mình tôi đứng thẩn thơ sân trường
Vẫn nắng chiều buông nhẹ trên sân
Tiếng ve rối rít xuân đi, hè về
Phượng hồng thắm đỏ chia li
Bằng lăng màu tím gió lay rơi hoài…

Vẫn một chiều đứng trước nơi đây
Mà sao nỗi nhớ lại quay đường về
Một thời áo trắng ai hay
Một thời để nhớ để say lúc buồn
Một thời vẫn nhớ vẫn thương
Một thời vương mối tình buồn ....trong tim!